Tôi biết tôi sinh ra trong một xã nghèo, người dân sống chủ yếu bằng nghề nông và buôn bán nhỏ. Gia đình tôi cũng thế, cha mẹ bươn chải mưu sinh tần tảo sớm hôm, gom nhặt từng đồng tiền mang cả mồ hôi, nước mắt và tình thương gửi lên thành phố cho con ăn học.
Tôi thương cho mẹ, tật bệnh liên miên nhưng vẫn lạc quan nuôi nấng và kì vọng vào tương lai của đứa con chính là tôi. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể nào quên câu nói của mẹ: ''Học đi con, Chỉ có sự học mới là con đường tốt nhất để thoát nghèo,…con à.''
Tôi biết, ở môi trường đại học, bạn bè cùng trang lứa với tôi rất giỏi, các bạn ấy siêng năng, cần cù, không ngừng học hỏi và trau dồi kiến thức. Tôi biết sự cố gắng của tôi là chưa đủ, tôi dễ dàng bị trộn lẫn, có thể là bị vùi lấp. Và cũng có thể sau này khi tốt nghiệp ra trường, các nhà tuyển dụng sẽ không biết tôi là ai khi tôi chẳng có gì khác biệt trong vô số những con người ngoài thế giới rộng lớn kia.
Tôi biết tôi cần gì và tôi sẽ làm gì? Chính gia đình đã cho tôi sức mạnh và nhận thức đã mách bảo tôi rằng : ''Đừng chỉ mãi mê biết mình là ai, mà hãy hành động, không ngừng khẳng định bản thân để cho người khác biết mình là ai.''
Tôi luôn quan niệm rằng, từng giây, từng phút đối với tôi thật ý nghĩa. Mỗi ngày, tôi trau dồi kiến thức chuyên môn, tôi đi đây đó học hỏi kinh nghiệm, tôi yêu và quý lắm những lúc tôi khó khăn, và có những lúc tự bản thân phải gạt đi nước mắt, lạc quan đứng dậy và bước tiếp trên con đường mình đã chọn.
Tôi có thể khẳng định rằng : ''Tôi: Trần Thanh An, khát khao trong tôi là rất lớn, tôi muốn trở thành một doanh nhân thành đạt, tôi muốn thành công, tôi sẵn sàng chấp nhận hy sinh hôm nay để ngày mai được hưởng những thành quả do mình tạo ra, để lo lắng cho cha mẹ và cho chính bản thân tôi nữa. Tôi sẽ là tôi của tương lai.''
Trần Thanh An
Edu2Review - Cộng đồng đánh giá giáo dục hàng đầu Việt Nam