"Tôi là Phúc, là một sinh viên năm nhất nhỏ bé, đáng yêu và tràn đầy nhiệt huyết." Tôi tưởng vậy... Nhưng mà hình như không phải vậy.
Đôi khi tôi thấy tôi không nhỏ. Vì tôi mơ lớn. Vì còn một danh sách những thứ lớn lao đang đợi tôi thực hiện. Xong danh sách đấy rồi, tôi sẽ lại nhỏ bé như lúc tôi sinh ra.
Tôi cũng không đáng yêu lắm. Tôi hay nổi cáu, hay buồn, và cũng hay tự tử. Nhưng mà tôi chưa chết. Chắc là hên.
Tôi cũng xìu lắm. Chứ sức đâu mà lên hoài. Tôi hay mệt mỏi, vì tôi có một thời gian biểu phi khoa học, nhưng mà tôi không bỏ được, tại quen rồi. Tôi là người Việt Nam, nhưng tôi sống theo giờ Mỹ. Tôi ngủ lúc gà gáy và dậy giờ cơm trưa. Đồng hồ sinh học nó vậy rồi, không biết sửa sao, vì tôi chỉ làm việc tập trung được vào buổi tối.
Tôi đặt tựa về không phải chỉ để câu view, tôi thực sự có vấn đề về thần kinh. Nhưng nếu tôi lọt vào vòng sau, tôi mới nói lý do. Chứ giờ ngu gì mà nói.
Trích nhận ký người Ngông
Edu2Review - Cộng đồng đánh giá giáo dục hàng đầu Việt Nam