NGUYỄN THỊ THÚY QUỲNH - Noel... | Edu2Review
🔔 Thông báo tuyển sinh: Du học nghề tại Đức miễn 100% học phí. Nhận lương trong khi học.
🔔 Thông báo tuyển sinh: Du học nghề tại Đức miễn 100% học phí. Nhận lương trong khi học.
  • Địa điểm bạn tìm?
  • Bạn muốn học?
  • Khóa học cần tìm?
TÌM TRƯỜNG
HOẶC TRA CỨU
Địa điểm bạn tìm?
    Bạn muốn học?
      Khóa học cần tìm?
      NGUYỄN THỊ THÚY QUỲNH - Noel...

      NGUYỄN THỊ THÚY QUỲNH - Noel...

      Cập nhật lúc 26/04/2018 14:56
      Chẳng đủ sức bật khóc thành lời khi hai hàng mi tôi ướt sũng bởi thứ nước mắt mặn chát và cay xè. Góc tối căn phòng chùm lấy tôi phủ lên sự im lặng...

      Bé An

      Chẳng đủ sức bật khóc thành lời khi hai hàng mi tôi ướt sũng bởi thứ nước mắt mặn chát và cay xè. Góc tối căn phòng chùm lấy tôi phủ lên sự im lặng đến tĩnh mịch. Cảm giác khi bị người mình tin tưởng nhất phản bội, lừa dối và lợi dụng trong suốt thời gian dài. Nó đang dần dần đánh chìm tôi từng giây, từng khắc một. Cứ như vậy, trốn trong bốn bức tường mà lãng quên khái niệm thời gian; mặc ngày hay đêm mặc mưa hay nắng, tôi hững hờ với tất cả cho đến khi.

      Màn sương phủ kín nơi đây, cái lạnh tê tê đóng lại trên sống mũi. Từng hơi thở phà ra một lớp khói mỏng chốc đã tan biến trong tiết trời cuối Đông ẩm ướt. Năm giờ sáng, tôi đã đặt chân trên đất quê để tới một cuộc hẹn bí mật. Nhưng trước khi gặp người đó, tôi cần xác thực một sự thật rằng: Cuộc sống chỉ là vở kịch lớn dựng lên từ sự lừa lọc và dối trá. Cũng chẳng có bằng chứng nào tốt hơn việc tận mắt mình chứng kiến và xác nhận đâu. Tôi sẽ chứng minh những gì mình đã đọc được là sai.

      Goc

      Điểm dừng chân đầu tiên của tôi là ngôi trường cấp ba tại trung tâm huyện EaKar, cạnh đó là khu chợ huyện sầm uất, rất ồn ào và đông đúc. Cảnh vật cùng diện mạo nơi đây đã khác đi rất nhiều. Dãy tòa nhà cao chọc trời, nối đuôi nhau chen lấn, đứng cạnh con đường cao tốc mới mở, chỉ có cái cách hét giá trong chợ là còn mãi. Tuy vậy, kẻ bán người mua vẫn tấp nập ngay trên các vỉa hè.

      Tôi tin mọi thứ trên đời luôn thay đổi và cả lòng người cũng vậy. Trong trang đầu cuốn nhật kí nhắc tới một ông cụ ngồi đầu đường Lê Lợi, bên cạnh trường học cũ. Hình ảnh người đàn ông gầy gò có nước da ngăm ngăm, chạc sáu mươi, đội chiếc mũ màu rêu mốc đều đặn mỗi ngày ở đó bơm và xửa xe đạp miễn phí cho tụi học sinh. Tôi cá là mánh khóe làm ăn thôi, tôi học ở đó lâu như vậy sao lại không biết được. Đứng trước cổng nhìn xung quanh trường, tôi chăm chăm nhìn qua ngã tư ấy mà không thấy bóng dáng nào giống như ông lão đó. Tôi nhếch miệng cười vì nghi hoặc trong lòng tôi đã đúng, ở đời làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy. Miễn phí gì chứ, ở đâu ra?

      Mắt tôi không thể nào ngừng nhìn theo từng hàng cây cuối sân trường. Những tiếng cười giòn tan ngày nào cùng bạn bè và người ấy vọng lại, từng chùm ký ức rất rõ rệt. Khoảnh khắc quá đẹp nhưng lại vội vã trôi mau. Những dòng hồi tưởng lấn lướt nhau trong tâm trí bỗng bị cắt đứng bởi tiếng la mắng om sòm từ một người đàn bà lạ. Tôi vội quay lại xem có chuyện gì. Thì ra bên kia con đường, một nhóm người đang tranh chấp chỗ buôn bán, hỗn loạn như vậy tôi tính rảo bước đi nhanh nhưng chợt bắt gặp một tấm bìa đề chữ thật to: “Bơm và sửa xe đạp miễn phí” gần đó. Vốn tò mò, tôi liền băng qua đường, ngồi ăn sáng bên vỉa hè cũng nhân tiện quan sát chỗ sửa xe kì lạ kia. Tôi quan sát rất lâu, hiếu kỳ không biết người tôi đang tìm liệu có phải ở đây? Nhưng chỉ có tấm bìa cũ mèm phủ đầy bụi bặm cắm trơ trọi, lẻ loi cạnh cái cái cây già cỗi. Rồi không biết từ đâu, hai học trò mặc áo dài trắng tiến lại gần gốc phượng chỉnh lại tấm bìa cho ngay ngắn rồi đứng đó như đang trông chờ điều gì. Chỉ một lát sau, tôi giật cả mình khi một người trong hai cô gái vẫy tay ra hiệu cho phía xa mà thốt lên:

      • “Ê bà! Xe mình sửa xong rồi kìa”.

      • “Cụ ấy sửa nhanh ghê ta”. Cô gái còn lại cũng phấn khởi ra mặt.

      Chieu mu suong

      Chỉ trong vài dây ngắn ngủi ấy, lòng tôi lại khẽ ánh lên một hy vọng. Tôi đứng dậy ngoảnh lại phía sau, thật hụt hẫng, đó là một chàng trai trẻ tuổi. Nhận lại xe đạp, đôi bạn rối rít cám ơn và gửi lại số tiền sửa xe, nhưng anh chàng này lại từ chối không nhận rồi nhanh tay chỉ vào cái bìa giấy đáp:

      • “Các em thấy tấm Cat-tông kia không? Free nhé! Với cả ông của anh sửa đấy, chứ anh biết gì đâu”.

      • “Vậy chú Tư đâu anh? Cho tụi em gửi lời cám ơn nhé!” Một cô học trò ngại ngùng vội đáp.

      • “Rồi! hai đứa vô lớp đi không muộn. Ông bảo mang xe cho hai em không trễ học. Sau này xe mà hư thì cứ mang qua đây không phải ngại”.

      • “Dạ, vậy thôi tụi em vô học nhé! Chào anh!” Dắt xe vô trường mà trên mặt họ điểm lại những niềm vui.

      Định bụng hỏi thăm chàng trai về chú Tư gì đó thì tôi chuyển ngay chú ý sang một cụ già đang đẩy xe lên vỉa hè, đi ra từ trong con hẻm cuối đường. Chàng trai vội vã chạy tới bên dỡ đồ đặc trên xe xuống rồi bày ra phụ. Họ nói cười rất vui vẻ rồi sau đó chàng trai cũng biến mất. Buổi sáng đó, là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cụ ấy, một cách chân tình và thân thiết tới vậy. Vừa tiếp chuyện cụ vừa cặm cụi sửa tiếp những chiếc xe hư mà người ta mới gửi. Bàn tay nổi đầy gân guốc, đúc màu năm tháng lanh lẹ, tỷ mẩn theo từng vành tăm han gỉ, chẳng ngại lem luốc bởi vết dầu luyn loang lổ, kể cả khi mặt trời lên cao hắt nắng xuống, mồ hôi ngấm trên từng nếp nhăn tận sâu khóe mắt vẫn không làm giảm đi sự miệt mài công việc. Ấy vậy mà cụ chẳng lấy một xu nào từ khách mà cười khà khà sảng khoái đáp lại lời cảm tạ. Tôi tự hỏi làm sao con người ấy lại làm vậy? Có ích lợi gì cho cụ ấy không? Người đến rồi đi cũng sẽ quên ơn cụ thôi.

      Tới giữa trưa, sau một hồi nài nỉ tôi cũng mời được cụ ăn cùng bữa cơm. Tìm hiểu mới rõ nguyên nhân khiến cho cụ kiên trì lâu như vậy. Bởi quá vội đi làm nên không kịp sửa phanh xe đạp, chính vụ tai nạn lần đó ông đã mất đi cả vợ lẫn con, có lẽ sự đau khổ và dằn vặt quấn lấy ông bắt đầu từ những ngày ấy. Tận sau này, tôi cứ nhớ mãi cái nụ cười tuy không còn nhiều răng ấy mà hào sảng và châm của miệng của chú Tư: “Hạnh phúc đơn giản là giúp đỡ nhau” cho dù nó là việc làm lớn lao hay nhỏ bé. Nhìn từ bên ngoài ai ai cũng cho rằng đây là một tấm lòng đẹp, một tấm gương sáng nhưng xét cho cùng, chẳng phải công việc này sẽ khiến ông thấy dễ chịu, thanh thản sau lỗi lầm của mình sao. Âu cũng là vì bản thân mà thôi. Ngay cả các công ty tên tuổi làm từ thiện cũng chỉ muốn đánh bóng danh tiếng và mua chuộc lòng người.

      Giua chung toi

      Nhìn qua khung cửa sổ, cả vùng trời đang âm u, tôi gấp rút bắt xe về nhà nhưng không kịp nữa. Cơn mưa nặng hạt bắt đầu rơi, mưa ngày càng to như trút hết nước con sông Sêrêpôc xuống, chợt khiến tôi nhớ lại một trang trong hồi kí có đoạn viết như sau: “ Chiều hôm nay đi học về, thấy thẹn quá, nhìn thấy đứa trẻ bán vé số chẳng có gì ngoài chiếc áo mưa trong tay vậy cũng sẵn lòng nhường cho bà cụ mù bên đường, tấm lòng con người đẹp như trăng rằm” thực sự nó rất giống với chương trình Qùa tặng cuộc sống hay phát sóng vào sáng thứ 7 hàng tuần, kỳ thực đó cũng chỉ là những thứ xây dựng trên phim hay tiểu thuyết thôi. Tôi đã luôn suy nghĩ tiêu cực như vậy. Nhìn ngoài hiên mưa đang hắt vô cửa tiệm có đứa trẻ ăn xin đang nép sát vô cái cây run rẩy. Nhìn thật tội nghiệp, đen đúa và gầy còm mặt mày thì hóp háp, gọi nó lại tính cho chút tiền. Mà tôi lại nghĩ không biết mấy đứa nhỏ này có bị lợi dụng không nữa, khi còn ở Sài Gòn tôi đã đọc không biết bao vụ lừa đảo rồi. Vậy nên tôi không cho tiền mà mua cho cái áo mưa, thật may bên cạnh quán cơm là cửa hàng tạp hóa dường như không thiếu món nào. Tôi chọn chiếc áo mưa chắc chắn đưa cho nó. Ánh mắt nó nhìn tôi rất là lấp lánh, nhưng bất ngờ hơn nó nói với tôi rằng:

      • “Cô ơi, con có thể đổi áo mưa thành đôi dép được không?”

      Tôi nhìn bàn chân trần, thô kệch nhô xương của nhỏ mà thấy xót xa thay. Biết rõ là việc dầm mưa dễ chịu hơn khi phải đi bộ khắp nẻo đường nóng rát trải đầy sỏi đá thì một đôi dép mới là điều thiết thực. Những lúc này tôi tự hỏi các nhà thiện tâm đang ở đâu thế? Tuy biết đáp án và đã có dự định trong lòng nhưng tôi vẫn hỏi lại nó:

      • “Giờ cô cho con chọn 1 trong hai, áo mưa đắt tiền và dép lào con chọn cái nào?”

      Cô bé nghĩ một lát, ngãi ngãi cái đầu xù bông rồi một mực lấy đôi dép, khi tôi vừa đưa dép ra, nó ôm ngay vào lòng cúi đầu cảm ơn rồi chạy thụt mạng như sợ tôi đổi ý. Tôi còn chưa kịp đưa chiếc áo mưa cho nó nữa. Bước ra hiên xuyên qua làn mưa trắng xóa, tôi đã chứng kiến được cảnh tượng mà hẳn cảm động hơn phim rất nhiều. Cô bé đó đang xỏ đôi dép cho một đứa nhỏ khác rồi hai đứa cười khúc khích ngắm đôi dép mới. Con nít mà có lẽ vẫn ngây thơ và trong sáng như vậy. Có thể hi sinh lợi ích của bản thân vì người khác là điều không dễ dàng với nững người đã trưởng thành. Ích kỷ nhen nhóm trong thể xác lớn dần theo thời gian không ngoại trừ bất cứ ai. Tiểu thư nhà giàu thì tôi không phải nhưng cũng đủ để mua cho hai đứa đôi dép và cái áo mưa. Trong lòng tôi đã có lúc nhẹ tênh khi mà chúng nhảy múa trong cái áo mưa mới và chúng cứ hỏi tôi cho chúng thật không? Hóa ra, hai đứa đều là trẻ mồ côi, đứa bé tôi gặp là An, nó nhường đôi dép của mình cho cô bé đang bị đau chân kia. Tôi thấy ngưỡng mộ An vì sự vô tư của nó. Chẳng so đo thệt hơn mà thật lòng giúp bạn. Hoạn nạn có nhau là vậy chỉ mong sau này An sẽ không bị vấp ngã như tôi. Chia tay hai đứa nhỏ tôi trên xe về nhà. Bằng chứng thứ hai này bạn tôi viết có chút đúng. Chỉ là một nửa thôi chứ không phải tất cả đâu. Xe đã dừng lại tôi gáp cuốn nhật kí của Phúc lại. Nhìn nó hoang vu quá. Tôi xắp không nhận ra nổi nhà mình nữa.

      Ban than

      Cũng đã nhiều năm rồi, căn nhà không có người ở, bên ngoài cỏ mọc cao lút qua đầu người, chậu lan đã chết khô héo từ bao giờ, mở cửa ra mạng nhện giăng đầy góc tủ, bụi dày cả lớp nằm trên mặt sàn. Sau ngày Nội mất tôi cũng chẳng thiết tha về đây nữa. Người tôi có thể dựa dẫm khi bị bỏ lại chỉ có Nội. Tôi nằm ở nhà suy ngẫm về những thời gian qua về những gì tôi đã làm. Tiếng dế sau mưa rên từng hồi đến não lòng. Không có điện, lách qua cửa sổ, trăng khuyết chỉ còn lại những tia mảnh nhàn nhạt và lạnh lẽo.

      Trong cơm mê man tôi trở lại hững tháng ngày tươi đẹp, rực rỡ sắc xuân khi ba người chúng tôi cùng nhau trải qua. Sự ngọt ngào trong tình yêu đầu đời ngỡ là mãi mãi gieo bao hy vọngvề một tương lai rạng rỡ, huy hoàng. Mới tháng trước, tôi đã chọn bộ váy cưới đẹp nhất cho mình tưởng tượng ra cô dâu là tôi bước vô lễ đường và phù dâu sẽ là đứa bạn thân nhất. Tôi cười mãn nguyện kể cả trong giấc mơ, tôi sẽ là cô dâu đẹp nhất nắm tay người tôi yêu đi đến trọn đời. Từng bước đi trên lễ đường là sự chúc phúc tốt đẹp. Khiến con tim rộn ràng, ngập tràn năng lượng. Con người ta khi sống trong tình yêu luôn tươi tắn, trong tim là cả vườn hoa thắm lung linh sắc màu. Đơn giản thôi là một gia đình nhỏ có con cái vui đùa, hai người cùng chăm sóc con cái trưởng thành rồi cùng già đi theo thời gian. Cuộc sống như vậy chẳng có gì đáng sợ mà giống như thiên đường với tôi. Mọi thứ tuyệt đẹp nhìn đâu cũng là tình yêu, đâu đâu cũng là một màu hồng đầy lãng mạn. Người tôi yêu là chỗ dựa vững chắc nhất chính là người đàn ông định mệnh được xắp đặt cho tôi. Bao nhiêu năm, qua bao nhiêu hiểu nhầm ghen tuông, khó khăn đã vượt qua. Những ngày mưa bão, anh từ công ty chở tôi về, lo tôi ốm anh tự tay nấu cháo cho tôi, la tôi khi mặc ít áo mỗi khi trời trở lạnh. Thật không thể tin phải không. Tất cả chỉ là giả dối. Có lẽ chỉ là cơn ác mộng thôi. Khi tỉnh dậy mọi việc sẽ trở lại bình thường.

      Cho tới khi anh từ bỏ tôi. Tôi mới biết được sự thật này. Mọi thứ y như một đông tro tàn, tình cảm đã tắt lịm từ lâu. Chỉ trực đợi một cơn gió là biến thành bột biển, như hư không. Trớ trêu cho số phận khi cả tin vào người khác. Ngực tôi đau quặn thắt lại nhói từng cơn, dường như không có cái gì đang ném tôi lại rồi kéo giãn tôi ra. Tên lừa đảo, những lời hẹn thề của anh ta như cứa tôi rỉ máu. Tôi muốn gào thét, cấu xé tất cả. Kết cục cho những kẻ giao cả vận mệnh của mình vào tay người khác.

      Sang Tay Nguyen

      Đúng là tài ăn nói của tôi chẳng thuộc dạng kém cỏi, đã giúp anh kí được bội những hợp đồng xộp, liều mạng giúp anh trong công việc, mong anh thăng tiến và thành công. Tôi đã thực sự hạnh phúc khi anh ấy vui vẻ. Và tôi khóc vì sự đau khổ của anh ta. Giận tái mặt khi bạn thân đã có mang với chồng tương lai. Còn lời lẽ nào để nói nữa đây. Hơn hai tập kỉ, đã là tri kỷ thì không bao giờ đố kỵ hay ghi ngờ nhau. Cho dù đi chơi với bạn trai tôi cũng không bỏ rơi bạn thân. Do suy nghĩ tôi quá phóng khoáng không chút đề phòng. Trách ai đây khi mang dao kề cổ mình như vậy. Nhát dao này găm vào tim can, không ra máu nữa vì nó chết cạn rồi. Tôi đã trao trọn vẹn tôi cho người đàn ông đó để nhận lại phụ bạc như vậy. Tại sao bản thân tôi luôn phải chịu đau khổ. Chỉ vì tôi sống thật sống mà không mưu mô làm hại ai, nên tôi mới trở thành con mồi được nhắm tới rồi kết thảm hại như vậy. Tôi uất hận với trời cao, với kẻ bạc tình bạc nghĩa. Vốn thế giới này không có công bằng. Thế giớ này là điên đảo thị phi trắng đen lẫn lộn. Chẳng có gì chân thật vĩnh hằng cả. Bài học sương máu này tôi đã trả giá quá cao. Nỗi thống khổ thiêu đốt ý chí tôi. Mất hy vọng vào cuộc sống vốn dĩ tôi đã là một cái xác không hồn rồi. Tôi cũng đâu còn gì để mất.

      Có lẽ chưa có một ai yêu tôi thật lòng, chưa bao giờ quan tâm tôi từ đáy lòng họ cả. Người yêu năm năm, bạn thân thời đóng khố gạt tôi bao năm qua. Họ xắp thành cha mẹ và đứa con sẽ gọi tôi là Gì, tôi có cần chúc họ hạnh phúc không? Trong tôi trống rỗng một khoảng không. Khi đã hết giá trị lợi dụng mới thấy bộ mặt thật của chúng. Thật đáng ghê tởm. Hết lần này tới lần khác lợi dụng tình cảm tôi, khi không còn cần nữa thì vưt s đi như một phế phẩm. Xã hôi mục nát con người bán đứng, chà đạp lên nhau giành lấy lợi lộc, vinh danh, quyền lực, sẵn sang hy sinh mọi thứ để đạt được mục đích của mình. Bản chất cuộc đời là hay màu đen trắng chẳng có màu nhiệm nào cả. Sau cuộc hẹn này tôi có nên biến mất không bởi vì quá đỗi thất vọng rồi. Nếu biến có khí còn thỏa mái hơn.

      Cuốn nhật kí trên bàn, viết bao điều tươi đẹp, những điều mà cuộc sống cho Phúc sức mạnh cho cậu ấy bùng cháy sự yêu đời và vô cùng ý nghĩa. Tôi không thể cảm nhận được những thứ ấy. Với những thăng trầm trải qua. Thực tế đã xóa đi luôn những nụ cười của tôi, màn trời đen tối ngoài kia, nhìn đâu cũng là cạm bẫy. Sống mệt mỏi như vậy, không tồn tại còn hơn.

      Tôi vẫn còn chút thắc mắc, trước khi trả lại nhật ký của Phúc, tôi có thể biết cô gái ấy là ai không? Cô gái ấy đã làm gì cho cậu bạn tôi? đã cho cậu ấy những gì? Mà có thể khiến Phúc say đắm suốt sáu năm, tôi thật sự ghen tỵ với cô gái đó. Nhật kí của bạn tôi luôn chứa đầy hình ảnh cô gái ấy. Từ những thay đổi nhỏ nhặt của cô ấy cho đến nỗi đau của Phúc giấu vào từng nét chữ mỗi khi phải đứng ngoài bảo vệ cô ấy nhưng lại bất lực. Cô gái kia có biết tình cảm của cậu không? Nếu biết rồi liệu sẽ lợi dụng Phúc giống như tôi không? Lòng người khó đoán khó lường. Chân tình được đáp lại sẽ là gì đây. Đêm khuya đứng ngoài cổng xem cô ấy đã về nhà an toàn chưa nhưng Phúc chỉ có thể im lặng mà nhìn bạn trai cô ấy đưa về nhà. Sinh nhật làm bánh kem cho cô ấy nhưng lại không thể tặng cho cô ấy. Đem cô ấy vào bao bài ca, khúc nhạc thạt lãng mạn mà không để cho cô ấy nghe. Cậu đang tự làm khổ mình đó Phúc à. Rõ ràng là biết không thể sao cậu cứng đầu tới vậy hả. Nhưng có lẽ cậu ấy che dấu cảm xúc là đã tự bảo vệ được mình. Không để người khác làm bản thân tổn thương. Những trang sau khiến tôi cảng trở nên phẫn nộ hơn, khi mà Phúc biết tôi bị phản bội nhưng lại chẳng nói cho tôi nghe. Cũng phải thôi chắc cậu ấy thấy thương hại tôi nên không nói ra. Thì ra mọi người ai cũng biết, tôi lại là người biết cuối cùng. Sáu tháng rồi vật cũng nên trở về chủ cũ nhật ký này vốn không thuộc về tôi. Nhưng đã theo tôi suốt những ngày qua. Kể về miền cổ tích xa xôi về những điều thật cao cả sang như ngọc trong muôn ngàn hòn đá về sự hy sinh thầm lặng cho tình yêu.

      Phuc va ban than

      Đôi lúc, tôi thấy mơ hồ, tự hỏi liệu nó có thật sự những điều Phúc viết ra có từng tồn tại hay không hay đây là trong trí tưởng tượng của cậu ấy. Nếu cậu ấy có thể trả lời tôi ngay thì hay biết mấy. Tôi bây giờ chỉ còn giữ lại duy nhất sự ngờ vực.

      Hôm nay, là giáng sinh cũng là ngày sinh nhật của Phúc. Bất cứ đâu cũng phát bài ca giáng sinh, nhà thờ đông nghẹt. Ai có gia đình sẽ về nhà, cả nhà bên nhau quây quần bên ánh đèn. Ngoài đường, mọi thứ trang hoàng lộng lẫy, từng cặp đôi khoác vai nhau đi, nói cười, trẻ con nô đùa như ngày Tết. Tây Nguyên là đây Noel này tôi thật nhỏ bé trong cơn gió đại ngàn, nếu bị cuốn phăng đi luôn thì tốt biết mấy nhưng tôi lại nặng trĩu không thể thở nổi. Lạnh đến tê tái, chiều tà tà mịt mù sương, tôi dừng xe bên một cửa hàng mua một bó hoa cúc cho Phúc và mua một chiếc bánh kem vị socola. Đây là bó hoa cuối tôi có thể tặng cậu ấy. Đến nơi đứng trước mặt cậu ấy đốt nến và tặng hoa, vừa hát chúc mừng sinh nhật nước mắt tôi cứ lã chã trước tấm bia. Tôi đã thực hiện lời hứa năm nay đón sinh nhật với cậu rồi nhé! Nụ cười cậu ấy sẽ còn mãi trong trí nhớ của tôi. Mẹ và em gái Phúc cũng ở đây. Cô ấy nghẹn ngào nước mắt rưng rưng. Trên nấm mồ còn chưa xanh cỏ, lạnh tanh giá buốt, sáu tháng qua tôi như vẫn thấy hơi thở của cậu ấy đang tồn tại. Cuốn nhật kí cậu còn đang viết dở bỏ quên trong lớp. Tôi đã giữ nó bây giờ hoàn chủ cũng không cần qua nhà Phúc nữa giao cho mẹ của cậu ấy là hoàn tất. Màu áo xám tôi mặc đã ướt đẫm rồi. Tôi cũng không thể hỏi cậu ấy được nữa. Đau khổ như thế mà sao cậu luôn mong cô gái ấy hạnh phúc. Câu hỏi này chỉ có thể chôn cùng tôi thôi. Tôi cúi chào rồi quay đi. Tôi thấy tôi như bản sao của Phúc vậy nhưng lại kém may hơn nhiều. Tạm biệt nhé cậu bạn.

      Chẳng hiểu sao, không khí trùng xuống ngưng lại, từng bước tôi bước mệt mỏi dã rời. Nấm mồ cũng khuất dần sau lưng tôi chầm chậm. Mấy con quạ đen gần đó còn chẳng buồn kêu mấy tiếng như chẳng biết tới sự tồn tại của tôi. Tôi tự hỏi ngày mai nằm xuống đất, liệu có ai đến thăm mình không. Thật sự cô đơn lắm. Có lẽ Nội đang đợi tôi. Có ai đó chạy tới nắm tay tôi lại. Đó là em gái nhỏ bé của Phúc.

      Bàn tay ấm áp giống như tia nắng đầu xuân, đây có thể gọi là từ biệt hay không? Đôi mắt trong trẻo làm sao, dễ thương như thế nào. Mong em sẽ lớn lên và bảo vệ mình thật tốt nhé. Gia đình chắc chắn yêu thương che chở cho em. Cô bé cố níu tay tôi lại, rồi ngắm nhìn vào chiếc đồng hồ tôi đeo.

      • “Chị là chị Hạnh ạ?” Đôi bàn tay của em ấy siết chặt tôi hơn, tôi ngồi xuống chăm chú nhìn cô bé này. “Ừhm. Chị tên là Hạnh. Còn em tên gì vậy”. Cái mặt ngây ngô và ngố tàu của nhỏ chính là một thời thơ dại mà tôi muốn quay trở lại.

      Tôi bất ngờ lắm vì tôi chưa bao giờ nói chuyện với cô bé cả. Cô bé cười khúc khích và ôm choàng lấy cổ tôi thì thầm.

      • “Em tên là Hậu. Em biết rồi. Chị là người yêu bí mật của anh em. Anh ấy bảo là sẽ tặng người con gái anh ấy yêu chiếc đồng hồ này. Lúc bị tai nạn anh ấy còn gọi tên chị nữa. Anh ấy bảo còn cuộc hẹn với cô gái quan trọng.”

      Mau cuoc song

      Mưa! Mưa bay bay không biết là nước mắt hay nước mưa làm cho áo tôi ướt. Tôi sững người, chết lặng đi. Cô gái đó là tôi ư. Phúc thật ngốc và tôi cũng thật ngốc. Mẹ Phúc bước lại gần cầm tay tôi, ôm tôi vào lòng tôi đã khóc như trút tất cả ấm ức, như một đứa trẻ bị ai giật mất món đồ yêu quý nhất. Xin lỗi Phúc. Tôi nợ cậu quá nhiều.

      Giáng sinh chuông ngân vang, nhà thờ trở nên ấm áp hơn từ những ngọn nến đang cháy. Cầu nguyện cho Phúc xong. Hậu vẫn không hề buông tay tôi, cô bé vín tay tôi lại. Tôi cúi xuống lắng nghe cái miệng chúm chím ríu rít bên tai:

      • “Anh trai em bảo là chị xứng đáng HẠNH PHÚC và chị sẽ đến chơi với em mỗi dịp Noel về, Chị hứa đi mình ngóe tay đóng dấu nhé”. Tôi đã móc tay rồi với Hậu đây như món quà cho em ấy cũng là một phần tôi nợ Phúc.

      Cảm ơn vì tất cả. Món quà giáng sinh đầu tiên và cuối cùng của cậu. Tôi bắt chuyến xe về Sài Gòn ngay trong đêm ấy. Tôi mở cuốn nhật kí còn dở dang và viết thêm về những điều tốt đẹp xắp tới và những trải nghiệm thú vị nữa rồi câu chuyện về một thế giới mơ sẽ lấp đầy. Tôi thực sự đã chứng minh sai rồi. Khi đau khổ và không muốn vượt qua tôi đã đem cái suy nghĩ tiêu cực áp đặt lên tất cả mọi chuyện. Khiến cho mọi thứ thêm rắc rối và tệ hại hơn. Cuộc sống chứa phép màu và tình yêu đến từ những điều nhỏ bé. Chỉ có tha thứ, suy nghĩ tích cực mới giúp bản thân mẽ hơn.

      Năm tới tôi dự định lên kế hoạch rồi: sẽ dẫn Hậu đi chơi ở khu trượt tuyết mới xây và dự lễ đầy tháng, chúc phúc cho đứa cháu xắp chào đời của tôi nữa. À mà tôi mới học trồng hoa đấy. Khi nào khóm đầu tiên nở, tôi sẽ tặng cậu một bó. Quyết định vậy nhé Phúc.

      Noel

      Bí ẩn khiến tôi thấy quyết định xách balo và đi giữa lúc muốn rũ bỏ tất cả chỉ là một lời hứa chưa thực hiện. Thứ sáng trong góc tối ấy là điện thoại nhắc tôi trả lại Phúc cuốn nhật kí, và dự sinh nhật của cậu ấy như đã hứa. Cuốn sổ ấy khi tôi lấy ra bị hư khóa, gió thổi bung sổ và rớt ra hình lớp 12. Lúc kẹp lại, tôi thấy tên mình trên trang đầu cuốn sổ nhưng lại không thấy nó xuất hiện lần nào nữa. Có lẽ mọi chuyện đều là định mệnh.

      THÚY QUỲNH

      Chương trình nhận được Tài trợ vàng từ nhãn hàng Nước tăng lực NumberOne và các nhà tài trợ đồng hành gồm: Trường đào tạo mỹ thuật đa phương tiện Arena Multimedia và Trung tâm Anh ngữ ULI.

      Các đơn vị Bảo trợ truyền thông cho chương trình gồm Kenh14.vn, báo Sinh viên Việt Nam, EBIV, YBOX, S Communications, FTUNEWS, FTU Zone, Fly Entertainment, STDT Communications, Truyền thông UEL và các đơn vị hỗ trợ truyền thông: REC Miền Nam, CLB Phóng Viên Trẻ (Nhà văn hóa Thanh Niên), CLB Phóng Viên Trẻ UFM (ĐH Tài chính - Marketing).

      Hướng dẫn bình chọn:

      Đối với thể loại phóng sự báo in: Xem chi tiết hướng dẫn bình chọn tại địa chỉ: http://tinyurl.com/ps-bao-in-2016


      Có thể bạn quan tâm

      Sự kiện

      TRAO GIẢI CUỘC THI: “NHÀ QUẢN TRỊ NHÂN SỰ TƯƠNG LAI 2024”

      22/07/2024

      Ngày 06.07.2024 vừa qua, Vòng Chung kết & Buổi Vinh danh - Trao giải Cuộc thi: “Nhà Quản trị Nhân ...

      Sự kiện

      Choáng ngợp trước những điều bất ngờ trong đêm nhạc Phút Cuối 2024 - Đại lộ thanh âm

      10/07/2024

      Tối ngày 01/07, đêm nhạc hội Phút Cuối 2024 - Đại lộ thanh âm đã diễn ra tại Hội trường C - Học ...

      Sự kiện

      [QUYỀN LỢI CÓ 102 KHI ĐĂNG KÝ ISME BUSINESS CASE DEBATE CONTEST 2024]

      08/07/2024

      Bạn quan tâm đến các vấn đề liên quan tới ngành thời trang? Bạn muốn cất lên tiếng nói, quan điểm ...

      Sự kiện

      Điều hấp dẫn gì sẽ được bật mí tại đêm nhạc Phút Cuối 2024?

      28/06/2024

      Sau hơn 1 tháng tổ chức với nhiều sự kiện đồng hành hấp dẫn, Phút Cuối 2024 - Đại lộ thanh âm sẽ ...