Những năm tháng còn là học sinh tôi thường tưởng tựợng ra ngày mình trưởng thành. Tôi thường vẽ ra những ước mơ thật đẹp cho cuộc đời mình. Đó là một cô gái 20 năng động, tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, dám nghĩ dám làm, không ngại gian khó thất bại, làm những điều có ích cho xã hội được mọi người xung quanh yêu mến, quý trọng... Mọi chuyện được vẽ ra trong đầu tôi một cách dễ dàng, một bức tranh màu hồng thật đẹp.
Ứơc mơ thời học sinh
Nhưng khi rời khỏi ghế nhà trường bắt đầu một cuộc sống đời sinh viên. Một khởi đầu mới bắt đầu không dễ dàng như tôi tưởng tượng. Tôi va chạm với xã hội, với nhiều người… không phải là sách vở , kiến thức nữa. Tôi được tiếp xúc với nhiều người hơn và chính môi trường này đã cho tôi gặp những người rất giỏi, tài năng .Họ bằng tuổi tôi, hơn tuổi tôi thậm chí là thua tuổi tôi nhưng họ đã làm những việc mà tôi làm không được.
Tôi khâm phục những người bạn thuyết trình giỏi, quản trò hay, vừa học giỏi vừa hoạt động đoàn hội tốt, và cả những người biết rõ đam mê và tài năng của mình và thể hiện nó … Họ đã cho tôi thấy một phần giá trị của họ ở xã hội này. Tôi mong muốn mình cũng sẽ trở thành một giá trị nào đó trong xã hội này trong tương lai gần.
Ngày trước, tôi cứ nghĩ chỉ cần học thôi là đủ. Nhưng tôi đã nghiệm ra rằng khi một nhà tuyển dụng chọn nhân viên họ cũng không chỉ nhìn vào một khía cạnh học tập. Mà họ còn nhìn vào những chuyện ta đã làm được gì. Đã biết bao lần, tôi trăn trở về bản thân. Tôi đang đứng vị trí nào trong xã hội này, tôi đang có khả năng gì, cần bổ sung những gì để hoàn thiện? Tôi luôn tìm cách xác định những ưu điểm, nhược điểm của bản thân.
Luôn phấn đấu trong học tập và cuộc sống. Vì nếu tôi dừng và bằng lòng với hiện tại thì tôi sẽ bị lùi lại với những người khác. Và ngày hôm nay, ở cái tuổi 19, tôi đã và đang trên con đường khám phá bản thân mình, làm những thứ mình muốn, trải nghiệm cuộc sống này để tuổi trẻ qua đi không hối tiếc. Tôi sẽ nắm bắt từng cơ hội, không để một ngày nhìn lại thấy bản thân mình hối hận …
Không để một ngày nhìn lại thấy bản thân mình hối hận
Sống và làm việc hết mình, bằng con tim cháy bỏng và nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tôi muốn tuổi 20 của mình giống hình ảnh bức tranh mà tôi vẽ trước đó: là một cô gái dám nghĩ và dám làm, sống một cuộc sống tự do, thoải mái, không phục thuộc về ai... Mọi người phải tin tưởng tôi, cỗ vũ con đường tôi chọn, ủng hộ tôi và hãnh diễn về tôi.Tôi không muốn tuổi trẻ mình trôi qua đi trong nhợt nhạt và vô vị. Tôi muốn khi nhìn lại cuộc đời mình thì đó là một thước phim về tuổi thanh xuân đầy thú vị, đáng nhớ mà tuổi trẻ ai cũng khao khát được vươn tới.
Thúy Duy tổng hợp
Edu2Review - Cộng đồng đánh giá giáo dục hàng đầu Việt Nam