Tôi là ai ư? Giờ tôi cũng chưa biết nữa. Có thể nói tôi lúc này chỉ là một đứa sinh viên vô dụng không hơn không kém đang còn ngồi trên ghế giảng đường và vẫn còn ăn bám bố mẹ- những con người lao động chân tay cực khổ với đồng lương ít ỏi không ổn định, là một đứa lười nhát, không quyết đoán, không có kỷ luật cá nhân,... mọi thứ đều ở mức bình bình chẳng có gì đặc biệt. Và tôi cũng ý thức được điều đó, tôi biết tôi thật đáng trách.
Tôi vẫn luôn tự nhủ, tự vấn bản thân mỗi ngày nhất định phải thay đổi bởi tôi biết đây không thể là cách mà tôi đã chọn để đến với thế giới này được, không thể là đáp án của bức mật thư mà tôi đã được nhận từ tạo hóa.
Lúc cầm giấy báo trúng tuyển đại học trên tay, tôi đã nghĩ có lẽ mình được sinh ra để trở thành một kỹ sư hóa học- đây sẽ là lĩnh vực mà mình đóng góp cho xã hội, chắc rồi . Nhưng bây giờ thì khác, trải qua một năm trên giảng đường đại học, đọc nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn, tôi chợt nhận ra rằng- ngành nghề mình đã chọn chỉ là một cách, một hướng đi của bài toán, nó vẫn chưa phải là câu trả lời cho câu hỏi: Bạn là ai?- chưa chắc đó đã là một hướng đi đúng. Nhưng đi được đến đây tôi có thể chắc rằng nó không sai, cách giải này chỉ có thể ngắn hoặc dài để dẫn tới đáp án. Chỉ có bỏ giữa chừng hay cẩu thả mới dẫn tới đáp án sai thôi. Tôi vẫn sẽ vững niềm tin vào hướng đi đã chọn, rèn dũa ý chí, bản lĩnh để đi đến tận cùng.
Để đảm bảo chúng ta vẫn đi đúng hướng, hãy sống thật tốt, trân trọng mỗi phút giây đang có. Hãy tạo ra sợi dây kết nối yếu thương đến với những người xung quanh. Hãy giúp đỡ, hãy cho đi thật nhiều để nhận lại thật nhiều gợi ý từ cuộc sống. Hãy cho đi trí tuệ, cho đi sức lực, cho đi tuổi trẻ, cống hiến thật nhiều để nhận lại càng nhiều gợi ý cho đáp án.
Nhiều người được sinh ra để tạo ra các công trình khoa học, văn học vĩ đại cho nhân loại, để ghi tên mình vào lịch sử- đó là sứ mệnh của họ. Còn mình, mình chưa biết được tương lai sẽ như thế nào, nhưng sẽ phấn đấu cho một tương lai mà mình đã dự liệu sẵn, rồi trên lộ trình xây dựng nó, mình sẽ phải khơi dậy, mài dũa tất cả những khả năng tiềm ẩn trong con người mình. Lúc đó mọi thứ sẽ rõ ràng hơn. Nếu tôi không thể vĩ đại thì tôi sẽ trở thành một phần tốt đẹp của thế giới mà tôi đang tồn tại ở đó.
Sống sao để ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào đời mà không thấy hổ thẹn, có một cuộc sống mà sau này ra đi mình không hối tiếc, được người đời mến thương, nể trọng. Hãy thật tài năng và đức độ, đóng góp bằng tất cả gì mình có. Lúc mình đến với thế giới này không mang theo gì cả, nhưng trước khi ra đi phải để lại những đóng góp cho người bằng tất cả những gì mình có, ghi tên mình vào cuộc đời- đó sẽ là cách trả lời của riêng tôi cho bức mật thư từ quý ngài "tạo hóa" . :)