Đến giờ phút này rất nhiều bạn sinh viên năm cuối đang cảm thấy hối hận, tiếc nuối cho những dự định, những kế hoạch mà mình vẫn chưa có cơ hội thực hiện hay vẫn chưa hoàn thành xong. Họ đã từng có thời gian, từng cố gắng...và mãi mãi bỏ cuộc sau những thất bại đầu tiên
Tiếc nuối cho những dự định chưa hoàn thành...
Đó là cơ hội tham gia vào một câu lạc bộ để biến mình từ một đứa nhút nhát trở nên năng động, từ một đứa “cả ngày mở miệng không ra lời” thành một đứa “lắm mồm” nhất.
“Đó là giấc mơ học bổng sau mỗi kì, mà đến giờ mình vẫn không giành được.”- H.Long (22t) tâm sự.
Đó là những lần lén thở dài tự trách mình lười học để rồi nhận lấy những điểm thi kém. Trong khi khả năng mình có thể đạt điểm cao hơn nếu chăm chỉ học hành.
“Đó là sự hối hận khi nhận ra mình thật sự đã lãng phí quá nhiều thời gian cho những lần thức đêm ngủ ngày online trên mạng, cho những buổi lên giảng đường chỉ để buôn chuyện hay nhắn tin. Thay vì dành những phút thời gian cho các công việc vô bổ thì ta nên theo học một khóa ngoại ngữ hay một khóa nấu ăn.”- T. Huyền (Cựu sịnh viên HVNH chia sẻ).
Đó là cảm giác thèm được bận rộn như đứa bạn đi làm thêm. Là khoảnh khắc hạnh phúc đến tột đỉnh khi được nhận tháng lương đầu tiên mình kiếm được.
Nhớ lắm giây phút đi làm thêm kiếm tiền
Ấm áp tình cảm từ những người bạn mới...Chẳng bao lâu nữa mỗi đứa một phương, biết khi nào mới có dịp tụ họp đông đủ, cùng nhau ngồi ăn chè, "chém gió" loạn xạ, quên hết những lo toan đời thường. Những người bạn trong kí túc, những người bạn cùng phòng trọ, những người bạn cùng ngồi trên giảng đường, tất cả đều đến từ nhiều phương trời khác nhau, ban đầu xa lạ, nhưng như một duyên số chúng ta lại gặp nhau, học cùng nhau, rồi cùng nhau trò chuyện trêu đùa.
“Những giận hờn, những hiểu nhầm, những trách móc, những nụ cười, những hạnh phúc, cả những lần chật vật làm bài tập nhóm đến đêm khuya mà vẫn chưa hoàn thành, tưởng chừng như ai cũng muốn khóc, nhưng tất cả đều cố kìm nén trong lòng không dám nói ra, chỉ động viên nhau cố gắng làm thật tốt. Để rồi tất cả vỡ òa sung sướng khi được thầy cô đánh giá cao. Mừng rớt nước mắt. Tất cả điều đó là những gì mình không thể quên được trong suốt 4 năm ở đại học.” – Q.Trang (SV năm cuối KTQD) chia sẻ.
“Những giọt nước mặt cho chuyện tình buồn của đứa bạn thân, những cái ôm vỗ về trong im lặng khi mẹ đứa bạn qua đời vì căn bệnh ung thư. Tất cả cho mình một cái nhìn mới về cuộc sống, giúp mình bao dung hơn, biết thấu hiểu và sẻ chia nhiều hơn với bạn bè” – Q. Hương (23t) nói.
Vậy đấy, đại học đâu chỉ dạy cho ta những kiến thức mới mà còn dạy ta biết cảm thông, biết trân trọng tình cảm dành cho nhau hơn...
Chẳng thể quên cái thời "đói, nghèo"...
Ai mà chưng từng ăn mì gói thay cơm, vất vả kiếm tiền để lo tiền nhà, điện, nước, chật vật đủ điều thì không phải là sinh viên. Nhớ những ngày mới chân ướt chân ráo bước vào một thành phố xa lạ không có người thân, cái gì cũng phải tập làm quen lại từ đầu. Rồi còn đủ thứ chuyện xích mích với mấy đứa cùng phòng trong ký túc xá, hay những đêm thức trắng học ôn, làm đề án.
Ra trường cũng là lúc bạn phải làm hồ sơ đi xin việc. Chắc chắn bạn sẽ gặp thất bại. Chắc chắn sẽ có lúc bạn cảm thấy thật mệt mỏi và chán chường. Nhưng cuộc sống là thế. Khi còn là sinh viên bạn vô âu vô lo, nhưng giờ đây bạn sẽ phải va vấp nhiều hơn, gục ngã nhiều hơn thất bại nhiều hơn. Bạn sẽ tiếp xúc với những con người xa lạ, ở mọi tầng lớp, lứa tuổi, người tốt không hiếm mà kẻ xấu cũng không ít.
“Khi ấy sẽ không còn hồn nhiên vô tư đùa nghịch nữa. Đi làm bạn sẽ phải trầm tư hơn với bao lo lắng về công việc, về gia đình, về trách nhiệm của bản thân.” – T.Hiếu (Cựu sinh viên ĐHTM) chia sẻ.
Còn bạn đã có những chuẩn bị và thay đổi gì để không phải tiếc nuối một thời đi học?
Diệu Nhung
Cộng đồng đánh giá giáo dục hàng đầu Việt Nam