Ánh sáng tự sinh của tôi… | Edu2Review
📌 Tặng bé 4-16 tuổi: Học bổng tiếng Anh đến 2 triệu + Quà tặng độc quyền!
📌 Tặng bé 4-16 tuổi: Học bổng tiếng Anh đến 2 triệu + Quà tặng độc quyền!
  • Địa điểm bạn tìm?
  • Bạn muốn học?
  • Khóa học cần tìm?
TÌM TRƯỜNG
HOẶC TRA CỨU
Địa điểm bạn tìm?
    Bạn muốn học?
      Khóa học cần tìm?
      Ánh sáng tự sinh của tôi…

      Ánh sáng tự sinh của tôi…

      Cập nhật lúc 06/02/2020 14:06
      Một chú đóm nhỏ, một chút ánh sáng tự sinh yếu ớt, nhắc tôi về thứ ánh sáng riêng của mình…

      Lối mòn cuộc sống

      Tôi, một đứa con gái yếu đuối và sợ vấp ngã, luôn chọn những con đường có đèn để đi, dù là ban ngày, vì tôi lo sợ, nhỡ khi không còn ánh sáng mặt trời, tôi biết phải đặt bước chân của mình ở đâu. Mọi sỏi đá, gềnh thác, tôi khéo léo guồng lái và né tránh từng chướng ngại vật một, cuối cùng, khi chạm đến đích tôi luôn được tung hô trong vẻ ngoài sạch sẽ, trong khi những người đi cùng tôi trên chuyến hành trình đó, có người lấm đầy đất bụi, có người trông thật xác xơ trong bộ y phục đầy chỗ chấp vá, rách rưới…

      Tôi được khen ngợi vì đã chọn được một con đường mà theo nhiều người xem là dễ đi, an toàn nhất. Tôi lấy làm thỏa mãn về điều đó, thế nên, tôi luôn cố gắng để luôn tìm được một lối đi như vậy, phần vì tôi muốn mọi thứ thật dễ dàng, phần vì tôi luôn muốn mình trông thật hoàn hảo khi ai đó trao ánh mắt về phía tôi. Lắm lúc, tôi cưỡng đoạt những điều đó bằng cách che giấu đi những vết không hoàn hảo bằng mọi điều có thể.

      Đối với tôi, những hành trình như vậy như tưới mát nỗi thèm khát thành công của tôi, nhưng đồng thời cũng nuôi lớn trong tôi một nỗi sợ mang tên thất bại. Và rồi, tôi giam mình trong một chiếc lồng nào đó, buộc mình phải đi vào những con đường cố định nào đó, bắt ép những suy nghĩ và cảm xúc chọn lọc theo hướng chỉ có thể vì một điểm đến duy nhất: thành công. Tôi chấp nhận những mảnh thiếu sót, chấp nhận những điều trói buộc niềm tin, chấp nhận một cuộc sống chỉ được tô bởi vài màu tẻ nhạt…

      Bước ngoặt...

      Cho đến một ngày, khi tất cả những ánh sáng dường như đi đâu mất, tôi hoàn toàn bị đêm giá lạnh nuốt trọn, và tôi sợ nỗi sợ mà tôi cho là lớn nhất đời mình: thất bại… Tôi ngồi thụp xuống, khoanh hai tay ôm lấy tấm thân nhỏ đang run lên, úp mặt và khóc…và rồi lại khóc. Vâng, trong bóng tối, tôi chẳng khác gì ngoài là một sản phẩm thừa của tạo hóa, chỉ đang giành lấy nguồn sống cạn kiệt của hành tinh này. Tôi không đủ can đảm vươn chân mình ra và chạm đến khoảng đất nào đó, vì tôi sợ mình sẽ đi sai và rơi vào hố sâu nào đó. Tôi không dám vung tay, tìm kiếm nơi nào đó để vin vào vì tôi e ngại những chiếc gai kia sẽ làm rách mất vẻ hoàn hảo tôi đang cố giữ. Tôi không nhìn thấy gì, nên cũng không dám tin gì sẽ an toàn cho tôi trong bóng đêm kia. Ngoài việc chờ đợi ánh sáng, tôi chỉ biết khóc, rồi lại chờ đợi, và khóc…

      Chợt tôi nhìn thấy nhá nhem một điểm sáng nhỏ, chớp sáng, rồi tắt… là một chú đom đóm nhỏ. Chú loạng choạng với thứ ánh sáng tự sinh của mình, dường như chú cũng đang như tôi, lạc lối trong màn đêm bất tận. Đốm sáng ấy cứ le lói và rồi cũng mất hút khỏi tầm mắt của tôi, một chú đóm nhỏ cuối cùng cũng đã tìm thấy lối đi của mình hoặc chí ít chú cũng đã rời khỏi vị trí mà cách đó không lâu tôi đã nhìn thấy chú, còn tôi vẫn mãi ở đây. Tôi tự hỏi, sao chú đóm nhỏ có thể tin rằng phía trước mình là không gian an toàn dành cho chú, chắc có lẽ vì ánh sáng của mình, chú đã nhìn thấy điều gì đó để tin.Tôi nghĩ về mình, giơ đôi bàn tay trước mặt, nhưng sự thật, trước mắt tôi giờ đây, không gì ngoài một màu đen và không còn có gì để tôi tin.

      Tôi ước rằng, phải chi tôi cũng có được thứ ánh sáng tự sinh như chú đóm nhỏ…Tôi nhắm mắt, và rồi, tôi nhìn thấy đôi bàn tay mình đang giơ ra, tôi cử động từng ngón một, và tôi nhìn thấy chúng đang di chuyển, tôi hơi cuối đầu, hướng mắt về phía đôi chân mình, chúng đang ở đấy, sát vào nhau và sợ sệt. Tôi mở mắt và nhìn xung quanh, vẫn không có gì khác ngoài màn đêm, nhưng dường như tôi thấy có điều gì đó khác biệt, nó như thôi thúc tôi bước đi, như đang thì thầm: “Tôi làm được…”. Tôi bước một bước và tõm…chân tôi đã đặt ngay vào vũng nước, tôi cảm nhận thứ đất bùn nhão lạnh giá kia đang bám lấy chân mình, tôi vung tay…toạc…tôi cảm nhận như gió đang lùa vào phần da thịt mà vốn trước đây được ủ lấy bởi những thước vải ấm. Nhưng rồi, tôi lại nghe thấy “Tôi làm được...”, cứ thế, tôi bám lấy những gì có thể, đặt chân vào mọi nơi tôi chạm đến, nhưng tôi vẫn bước đi, vì tôi tự nhìn thấy trong trí tưởng tượng của mình: một đích đến, tin tưởng vào điều đó và tôi tiếp tục bước đi.

      Được một đoạn, tôi lại nhìn thấy một đốm sáng le lói, tôi xem đốm sáng nhỏ là điểm đến của tôi và tiếp tục đi. Càng đến gần, tôi lại càng thấy hân hoan, tôi nghe thấy những âm thanh quen thuộc, tôi nhìn thấy dường như ai đó đang vươn tay về phía tôi, một bàn tay đầy bùn bụi, tôi cũng giơ tay mình ra, giờ thì tôi có thể mình thấy bàn tay tôi cũng lấm lem và trầy xước, tay nắm tay… tôi nhìn lại được ánh sáng đã mất cùng với những người bạn đã cùng khởi hành với tôi trong chuyến hành trình này.

      Mọi người đều đã ở đấy, chắc là trạm nghỉ chân nào đó, tôi là người đến sau cùng và cũng là người không sạch sẽ nhất…nhưng cuối cùng, tôi cũng ở đây, trong vòng tay của mọi người, trong ánh sáng… Tôi cảm thấy khoảng thời gian khi mà tôi chỉ biết khóc kia cũng trở nên thật ý nghĩa, vì nó cho tôi thấy khi không còn có thể tin vào những gì tôi nhìn thấy bên ngoài, tôi vẫn còn bản thân tôi để tin. Tôi như nhận ra, vốn dĩ, tôi đang cũng đang phát ra một thứ ánh sáng huyền hoặc nào đó như chú đóm nhỏ, thứ đã cho tôi dũng cảm để bước ra khỏi bóng đêm và làm cho mọi người ở đây, cùng tôi, phát sáng, và lan tỏa cho nhau ánh sáng của mình… Tôi thầm cảm ơn chú đóm nhỏ, vì lời nhắc nhở về thứ ánh sáng tự sinh của mình…

      Đó không là gì khác ngoài niềm tin, niềm tin vào chính bản thân mình, tin vào khả năng có thể vượt khỏi mọi rào cản. Niềm tin có thể tạo dựng từ những vật chất bên ngoài nhưng đến cuối cùng, chỉ có niềm tin từ trong mỗi con người mới là thứ ánh sáng tự sinh không thể tắt. Có niềm tin thật tuyệt vời, tôi như vượt ra khỏi trại giam của mình, tìm thấy những khía cạnh mới của con người mình mà tôi chưa từng biết đến, nhìn được tôi trông một hình hài thật khác – lấm lem nhưng lại phát sáng, thứ ánh sáng tự sinh bất diệt khiến tôi sẵn sàng vượt mọi sỏi đá trước mặt chứ không buồn né tránh nữa, vì “Tôi làm được.”

      Thanh Lan

      Edu2Review - Cộng đồng đánh giá giáo dục hàng đầu Việt Nam


      Có thể bạn quan tâm

      Tuyển Sinh Đại Học - Cao Đẳng

      Những điều đặc biệt ở Học viện Hành chính Quốc gia

      24/06/2020

      Học viện Hành chính Quốc gia có thật sự đào tạo nên những Chủ tịch nước, những Bộ trưởng tương ...

      Luyện thi IELTS

      Những khám phá thú vị từ ngôi trường VOV College

      06/02/2020

      Ngôi trường năng động này thu hút hàng ngàn sinh viên nộp đơn theo học mỗi năm. Hãy cùng khám phá ...

      Confession

      5 món quà "bá đạo" dành tặng thầy cô nhân dịp 20/11

      06/02/2020

      Chẳng phải hoa tươi hay những món quà đắt tiền, bạn có biết những món quà nào mới gây bất ngờ cho ...

      Confession

      Kỉ niệm thời cấp 3 trong tôi là…

      06/02/2020

      Chắc hẳn trong chúng ta ai cũng đã từng đi qua những ngày tháng học trò với biết bao kỉ niệm vui ...