Dương Mộng Bình
Sinh năm 1995
Sở thích: du lịch, đi chùa, và đặc biệt là ca hát
Xin chào tất cả các bạn,
Mình là Dương Mộng Bình, một sinh viên đến từ trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Mình xin mượn vài dòng thơ để giới thiệu về quê hương mình:
“Quê em một màu xanh tươi lúa bát ngát xa xôi chân trời
Ai qua đây lần đầu tiên thấy quyến luyến như đang gọi mời
Gần xa quê một tấm lòng
Gọi tên em là Vĩnh Long
Năm tháng uống nước sông Tiền phù sa đắp thêm mênh mông.”
« Gọi tên em là Vĩnh Long »
Ngoài ra, mình còn có cái tên cũng rất ấn tượng: Dương Mộng Bình. Bản thân là người rất nhạy cười vì thế mà nụ cười được định vị trên môi. Bỡi lẽ “tươi cười người hoan hỷ, nhăn nhó khó ai ưa” !
Thật đúng như vậy các bạn à, khi còn là học sinh cấp 1, mình tham gia rất nhiều cuộc thi văn nghệ cấp trường, cấp huyện, cấp tỉnh. Mình nhớ như in có một lần khi là học sinh lớp 5, mình có tham gia cuộc thi kể chuyện đạo đức có minh họa vòng cấp huyện, nhóm nhỏ của lớp đóng vở kịch « Cây vú sữa ». Mình có nhiệm vụ khi kết thúc vở kịch, sẽ hát bài Lòng mẹ. Vừa bước lên sân khấu mình đã cười tươi với tất cả mọi người và đặc biệt là Ban giám khảo, mọi người đang phiêu cùng giai điệu thì bỗng nhiên mình quên lời, mặc dù lo lắm sợ lắm nhưng vẫn nở nụ cười( quê quá, cười cho đỡ quê).
Hãy cười thật nhiều cho mặt thêm tươi, cho hoa thêm sắc và vì một tương lai tươi sáng hơn các bạn nhé !
Nhưng thật bất ngờ, cái lỗi nhỏ của bài hát lại là cứu cánh cho vở kịch. Vở kịch của đơn vị trường mình đạt giải nhất và được đại diện đi thi cấp tỉnh. Mình không bao giờ quên cái giây phút Thầy giám khảo cấp huyện đi xuống vỗ vai mình và nói“cố lên con nhé”, Thầy còn không quên khen mình có nụ cười đáng yêu! Để rồi khi đọc những dòng thơ này mình luôn nhắn nhủ bản thân phải ghi nhớ :
“Nụ cười không là gió mà xua đi bức bối
Nụ cười không là lửa mà ấm áp yêu thương
Nụ cười không là đường mà dẫn ra trở lại
Sao không cười thân ái, rồi làm lành với nhau ?
Edu2Review No.1 Education Review Website