Lê Thị Ý Lan
Sinh năm 1996
Sở thích lớn nhất của tôi là du lịch
Xin chào các bạn,
Tôi là Ý Lan, hiện đang theo học tại Đại học Kinh Tế Thành phố Hồ Chí Minh.
Cuộc sống là một bức tranh muôn sắc, có những gam màu buồn nhưng cũng có những gam màu tươi vui rực rỡ, mỗi chúng là một thành phần của bức tranh đó. Đứng trước một khó khăn hay thử thách, ta không thể nào tránh được mọi rủi ro có thể xảy ra, chính vì lẽ đó, tôi luôn chọn cách sống tích cực nhất để đối mặt với mọi thứ.
Một chuyến du lịch có thể đem lại cho tôi những trải nghiệm thú vị và gặp những người bạn mới, để tôi hiểu hơn về cuộc sống và cả những cảnh đẹp của thiên nhiên. Bạn sẽ thật sự thấy thích thú khi tận mắt nhìn thấy những chú cá bơi lội tung tăng dưới biển hơn là những bức ảnh của diễn viên điện ảnh này hay ca sĩ nọ. Và sự choáng ngợp trước cảnh núi rừng bạt ngàn mây phủ sẽ khiến bạn yêu cuộc sống này hơn rất nhiều.
Sài Gòn- từ khi còn bé, đối với một đứa tỉnh lẻ như tôi, hai tiếng Sài Gòn đã luôn cho tôi cảm giác. Đó là một thành phố xa hoa nhộn nhịp, sẽ là đường hoa, sẽ là những chiếc xe sang, những con người giàu có. Lớn hơn tí nữa, tôi lại nghe mọi người kể, ở Sài Gòn, con phải thật cẩn thận, ở đây có biết bao là tệ nạn xã hội, là lừa đảo, là chăn dắt trẻ em, là dàn cảnh cướp giật,... Và từ bao giờ, trong tôi đã luôn cảnh giác về những điều đó.
Tôi sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện mà tôi luôn giữ trong lòng mình…
Hôm ấy là chủ nhật, tôi vẫn nhớ như in, sáng hôm ấy tôi đến Nhà văn hóa Thanh niên để tham gia ngày Chủ nhật xanh với mọi người. 6h30 tập hợp nhưng tôi đã lỡ mất một chuyến xe bus, phải chờ gần 30' sau mới có chuyến tiếp theo, tôi đánh liều lại hỏi bác xe ôm để đi. Bác đã lớn tuổi, tầm ngoài 60. Gương mặt bác khắc khổ với những nếp nhau bởi nắng gió. Tôi hỏi bác:
- Bác ơi, cho con đi từ đây đến nhà văn hóa thanh niên bao nhiêu tiền ạ?
Bác bảo: 30k nha con.
Thú thật lúc đó trong túi còn đúng 25k, cũng không biết quãng đường đó 30k có phải là đắt không, tôi cũng ráng trả giá:
- Dạ bác lấy con 20k được không ạ? Con còn có 25k trong túi ạ.
Chắc có lẽ nhìn tôi biết sinh viên, lại đang có việc vội nên bác gật đầu đồng ý chở tôi với giá 20k. Trên đường đi bác hỏi con học trường gì rồi sao sáng sớm mà đi vội vậy. Tôi cũng kể là tôi đi thăm mái ấm, thăm người già neo đơn. Bác cháu nói chuyện rôm rả. Tới nơi, tôi đưa cho bác tờ 20k rồi nói cảm ơn, nhưng bác lắc đầu nói:
- Thôi, bác không lấy đâu, bác cho con á. Sinh viên tụi bây nhớ giúp người ta nghe hôn! Tôi vẫn nhớ mãi nụ cười hiền từ của bác ấy. Bác quay lưng đi, tôi chỉ kịp nói với theo lời cảm ơn và chúc bác đi cẩn thận. Vậy đấy, có lẽ khi con người ta khó khăn hơn thì họ càng biết trân trọng và giúp đỡ nhau hơn. Họ hiểu sự khổ cực của nhau hơn. Mỗi khi đọc những bài viết, những tấm bảng '' Bánh mì từ thiện '' , '' Nước đá miễn phí '', hay '' Sửa giày dép miễn phí cho người vô gia cư '' ... lại khiến tôi ấm lòng hơn. Tôi lại tự ngẫm lại bản thân mình, tôi luôn tự bảo mình phải giúp đỡ người khác.
Cuộc sống là vậy - cho là nhận. Tôi đã đọc được ở đâu đó:
Nếu là con chim, chiếc lá
Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không có trả
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình.
Cứ cho đi, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn theo quy luật của nó, việc gì phải suy nghĩ quá nhiều cơ chứ. Bạn đừng lo lắng về vấn đề tài chính của mình, cho đi đâu phải là cứ cho vật chất. Một nụ cười cũng có thể đong đầy tất cả. Người dù giàu sang đến đâu đi nữa cũng cần đến nụ cười, và người dù nghèo hèn cùng tột cũng sẽ được nụ cười làm cho trở nên giàu có.
Nụ cười là hệ thống chiếu sáng gương mặt và là hệ thống sưởi ấm trái tim. Hãy luôn mỉm cười và yêu thương, bạn nhé!
Hãy bình chọn cho mình các bạn nhé !
*Mỗi một lựa chọn sai lầm, lấy đi nhiều thứ của bạn. Vào Edu2Review mỗi ngày và cập nhật thông tin về các tổ chức giáo dục để có quyết định đúng.
Edu2Review Team
Edu2Review - Cộng đồng đánh giá giáo dục hàng đầu Việt Nam