Cuối cùng, người bạn đồng hành của tôi là chiếc xe đạp. Nó đã cùng tôi đi trọn hành trình. Độc hành là một hoàn cảnh tôi không muốn chút nào nhưng chính hoàn cảnh đó đã giúp tôi mạnh mẽ và quyết tâm hơn biết chừng nào. Dường như, khi đi một mình tôi lại hiểu rõ mình hơn. Chuyến đi này đã tạo động lực để tôi dám thách thức bản thân nhiều hơn và thực hiện nhiều nhiều dự định trong tương lai.
Hãy cứ làm và đi khi còn trẻ!
Tôi là Đinh Quang Tiến. Tôi yêu chạy bộ, thích đạp xe, mê bóng đá, khao khát chinh phục những cung đường và vùng đất mới. Nói chung tôi là một con người ưa vận động. Bản thân tôi là một con người hay chần chừ do dự, cái gì cũng để có thời gian rồi làm, luôn có lý do cho sự lười biếng của mình...
Cuộc sống của tôi cứ trôi qua từng ngày trong sự nhàn chán và nhiều tiếc nuối. Nhiều lúc tôi cũng muốn thay đổi, nhưng chỉ được một thời gian rồi lại quay về như cũ. Rồi một ngày kia đã đến, trong một lần đi làm thêm tôi đã bị gãy chân do tai nạn lao động. Gần hai tháng trời cuộc sống của tôi gắn liền với cặp nạn, cái gường và máy tính. Đối với tôi khi đó được chạy, được đi là một điều sung sướng và hạnh phúc nhất rồi. Chiều chiều nhìn qua khung cửa sổ ký túc xã tôi thấy các bạn đá banh, chạy bộ, đánh bóng chuyền... hai mắt tôi lại nhạt nhòa. Tôi thèm khát cái cảm giác đặt đôi chân chần lên đất để mà đi mà chạy.
Cuối cùng cái ngày mà chân tôi được tháo bột cũng đến. Còn gì tuyệt vời hơn khi được đi, được chạy trên đôi chân của mình. Tôi cứ trẻ con bắt đầu tập đi chập chững những bước đi đầu tiên, rồi đến tập chạy. Tiếp đến là quá trình chinh phục chiếc xe đạp. Cuối cùng tôi cũng chinh phục được em nó. Tôi đã ấp ủ dự định đạp xe về nhà khi lúc mình bị gãy chân. Giờ đây, chính là lúc tôi thực hiện điều đó. Một ngày tôi rủ đứa bạn thân cùng đạp xe về. Đó là một ngày đẹp, trời trong xanh và bạn tôi đã không đồng ý.
Không từ bỏ, tôi tiếp tục tìm kiếm bạn đồng hành để đi cùng mình và chuẩn bị cho hành trình tuổi 19. Cuối cùng, chỉ có tôi và chiếc xe đạp cùng đồng hành trên quảng đường 620Km. Dưới đây là đoạn nói chuyện giữa tôi và đứa bạn thân.
[TÌM BẠN ĐỒNG HÀNH]
U: Tết khi nào về mầy?
I: Tao 25 tới nhà
U: Mầy đi gì về?
I: Tao tính đi xe đạp đó mầy.
U: Á đù. Mầy giỡn hay đùa thế..!
I: Ơ cái thằng này. Tao nói thật đó, tin hay không tùy.
U: Mầy có bị điên không? Lên xe nằm cái sáng tới nhà có sướng không?
I: Ừ. Sướng thì sướng thật nhưng lần này tao đi để thử sức mình xem sao và còn đánh dấu tuổi 19 của tao nữa chứ.
U: Đạp xe có cái gì mà mầy thích thế?
I: Tốn nhiều thời gian hơn, đen hơn, tốn nhiều tiền hơn nè, nguy hiểm hơn, bị mấy thằng như mầy nói này nói nọ, bị gia đình phản đối, người thân lo lắng… Nói chung là nhiều thứ lắm, tốt có mà xấu cũng có cả. Nhưng hơn hết đối với tao là kỉ niệm và trải nghiệm. Tin tao đi có khi mầy đi chuyến này mầy nhớ tới già ấy chứ. Khi về già tha hồ mà ngồi nhâm nhi tách trà kể chuyện cho con, cho cháu nó nghe.
U: Nghe cũng được. Thế hành trình sao?
I: Sài Gòn – An Khê (620km) tao định đi trong vòng 5 ngày. Ngày thứ 1 đạp từ Thủ Đức - Đồng Xoài dài 111km, ngày 2 đạp từ Đồng Xoài - Gia Nghĩa dài 119km, ngày 3 đạp từ Gia Nghĩa - Buôn Mê Thuộc dài 120km, ngày 4 đạp từ Buôn Mê Thuộc - Pleiku dài 180km, Ngày cuối đi từ Pleiku về An Khê dài 90km. Đi từ 30/1 đến 3/2. Về tới nhà là 25 tết luôn đó. Hành trình sẽ qua Sài Gòn Bình Dương - Bình Phước - Đắk Nông - Đắk Lắk - Gia Lai - An Khê. Hiện tại thì Gia Lai tao có chỗ ở rồi, còn mấy tỉnh còn lại đang tìm kiến (chắc cũng được thôi).
U: Nếu không kiếm được chỗ ở thì sao mầy?
I: Thì ở nhà khách sạn cho biết với người ta, xin ở nhà dân cũng được nè, hay ngủ bờ ngủ bụi trải nghiệm chơi chẳng hạn (mà chắc cũng không tới mức đấy đâu ha)… Thế mầy có đi với tao hông?
U: Điên. Hỏi cho mầy vui chứ tao rãnh. Để tao chống mắt lên coi mầy đi được bao xa.
I: Không đi thì thôi. Cấm chửi nha mầy.
Hành trình tuổi 19 Tôi đi, Bạn đi cùng tôi chứ?
Tôi không muốn đi một mình một chút nào cả. Nhưng hoàn cảnh đó giúp tôi mạnh mẽ và quyết tâm hơn bao giờ hết. Dường như, khi đi một mình tôi lại càng hiểu rõ bản thân mình hơn. Nói một mình chứ, tôi được giúp đỡ nhiều lắm. Những nơi tôi qua đều cảm thấy ấm lòng. Nếu bạn thật sự quyết tâm và dám thực hiện thì không gì là không thể. Chuyến đi này đã tạo động lực và thúc đẩy tôi dám thức thức bản thân và thực hiện nhiều dự định trong tương lai.
Hãy làm và đi khi còn trẻ!
Khi tôi 19 tôi đã đi như thế, còn 19 của bạn thì sao?
M.T