Bố Mẹ của con.
Không hiểu sao những ngày này con nhớ về thời thơ ấu rất nhiều.
Ngày đó con trách Bố Mẹ rất nhiều.
Bố Mẹ của con không như Bố Mẹ của những đứa bạn.
Bố Mẹ luôn bắt con dậy sớm từ 5h sáng dù bất cứ thời tiết nào. Dù cho có nhiều đêm con thức rất khuya nhưng hôm sau đúng giờ đó chưa dậy thì sẽ nghe một tràng mắng sa sả của bố.
Bố luôn yêu cầu con học đi đôi với hành. Được nghỉ học là phải cầm cái cuốc, cái cào, đi nhổ cỏ, trồng rau, tưới rau, chăn bò, chăn trâu, cắt cỏ cá,… Hồi đó nhiều khi con thấy rất mệt. Trong khi bạn bè con học hành không ra gì, chúng nó vẫn được chơi mà không cần phải làm gì. Còn con thì vừa học vừa làm. Đi học thêm cũng không được đi. Bố bảo “tự học là chính”.
Bố Mẹ của con cũng hay kể về ngày xưa vất vả, ngày xưa bằng tuổi mày bố mẹ đã abc đã xyz. Rất nhiều. Ngày đó con toàn nghĩ “thời bố mẹ khác thời con mà” nhưng con không dám nói.
Con được Bố rèn như trong quân đội về cách sống.
Con được Mẹ rèn như một thằng con trai về tất cả mọi thứ.
Ngày đó, những việc con làm – con làm như là một nhiệm vụ.
Bây giờ Bố Mẹ đang chiều hư con. Nếu là con của ngày còn bé, chắc hẳn con đã rất sung sướng. Nhưng con thay đổi, con không còn là con của những năm tháng cũ nữa.
Con đi học về muộn, Bố không chất vấn con như ngày còn bé.
Con ngồi ở bếp ăn cơm cho nhanh xong bữa, Bố cũng không còn mắng con mà chỉ nói rồi thôi.
Con không phải dậy khi 5h sáng nữa, đúng hơn, là không còn bị ép phải dậy giờ đó nữa. Bố Mẹ biết con học về khuya rồi buổi sáng hôm sau không đi học là lại cho con ngủ đến khi nào con tự dậy. Con thấy mình rất lười mỗi khi ngủ đến 5h30 hoặc 6h sáng. Nhiều khi 8h sáng con mới bình minh, con thấy thất vọng với chính mình.
Con nhớ ngày bé còn dậy sớm hái rau cho Mẹ đi chợ bán đến đen bẩn cả tay vì nhựa cây. Đến lớp các bạn cười chê con con cũng kệ.
Con nhớ con làm đất nhiều quá đến mức móng tay không mọc nổi. Bạn bè con ai cũng móng tay dài đẹp sạch sẽ, còn móng tay con cùn cùn bẩn bẩn. Con không biết tại sao, hỏi Ông Nội, Ông bảo tại làm nhiều nên thế.
Bây giờ tay con bẩn đôi khi chỉ vì vết mực ở bút lem ra, móng tay con dài ngoằng – con không tự cắt được đành để nó gãy.
Con là đứa trẻ càng lớn càng hư.
Hồi nhỏ, Bố Mẹ ngày nào cũng mắng anh em con vắt khăn mặt không hết nước trước khi phơi lên dây.
Bây giờ, khăn mặt của anh em con luôn được vắt kiệt nước, phơi dây chẳng mấy mà khô. Nhưng mỗi lần con lấy khăn mặt, con lại thấy nước nhỏ từ khăn mặt của Bố Mẹ. Hôm ấy con khóc, bây giờ ngồi gõ con cũng khóc.
Là hồi nhỏ anh em con còn bé, tay không đủ sức để vắt hết nước ở khăn mặt.
Là bây giờ Bố Mẹ đã già yếu đến như vậy rồi sao.
Nguồn: nhungsacmaucuaan
Edu2Review - Cộng đồng đánh giá giáo dục hàng đầu Việt Nam