Bởi vì, giữa bạt ngàn hoa, tôi chọn là một nhành cúc dại.
Tôi mười tám, đầy chơi vơi và sợ hãi. Tôi thấy mình như đang mải miết chạy vào một cánh rừng u mịch và rộng lớn, rồi lạc. Bóng tối cứ đổ đầy dần, đôi chân rã rời mỏi mệt, tôi thu lu dưới một gốc câu và khóc. Trong lòe nhòe nước mắt, tôi chợt thấy một nhành cúc dại, cách hoa trắng muốt khẽ lay trong gió. Cúc bảo tôi hãy ngước lên, và tôi thấy phía trên là bầu trời với lấp lánh hằng hà vô số những vì sao.
Đẹp lắm!
Nỗi sợ tan biến. Có phải, cúc cũng ngắm nhìn bầu trời mỗi đêm?
Để sớm hôm sau, thoát khỏi màn đêm, cúc reo vui đón nắng vàng ngọt ngào. Cúc mỏng manh, cúc cô đơn những vẫn thật mạnh mẽ, yêu đời và bởi thế, nhìn thật xinh đẹp.
Chợt nhận ra,
Tôi mười tám. Muốn là một nhành cúc dại.
Biết không? Tôi đã đánh mất tình yêu lớn nhất của mình. Chỉ bởi vì tôi chưa thực sự trả lời được mình là ai.
Tôi không nhớ nỗi mình đã thay đổi ước mơ bao nhiêu lần. Ngày còn nhỏ, tôi bảo với mẹ muốn làm một đạo diễn, bà im lặng. Lớn hơn tí nữa, tôi quyết định trở thành một nhà báo và dành ba năm trời để thuyết phục ba mẹ cho phép theo đuổi. Và tôi cũng đã có những bài báo đầu tiên. Nhưng rồi, chỉ một tháng trước kỳ thi Đại Học, tôi biết đến nghề Tổ chức sự kiện và cực kỳ hạnh phúc khi nhận thấy mọi giá trị mà mình tìm kiếm bấy lâu nay được dung hòa một cách hoàn hảo. Tôi yêu thích việc truyền cảm hứng và những thông điệp đẹp đẽ cho mọi người. Thời điểm ấy, một đứa học sinh tỉnh lẻ như tôi hoàn toàn mờ tịt về con đường sẽ đi. Cố gắng mãi, tôi đã có khởi đầu cho mình ngay năm nhất Đại Học.
Nhưng tên tôi vẫn nằm lẫn lộn trong vô số những cái tên ngoài kia.
Dĩ nhiên là hoang mang và sợ hãi, dĩ nhiên là mệt mỏi, nhưng, một lần nữa, tôi lại tìm kiếm chính mình...
Cánh rừng ấy - cũng như cuộc đời, một khi tôi cảm thấy mình nên và cần phải khám phá, thì dù nguy hiểm đến đâu, tôi vẫn sẽ khởi hành, vẫn sẽ liều lĩnh đi tìm báu vật đang bị che giấu. Và như vậy, tôi tin mình sẽ tìm ra đóa hoa rực rỡ nhất trong lòng mình.
Họ hỏi tôi, sao mày phải vội thế, vẫn còn sớm mà?
Tôi không phải kẻ mạnh, nhưng đơn giản, tôi đã nhìn thấy bầu trời của mình, đã nhìn thấy những vì tinh tú của mình, nên nỗi sợ bỗng dưng nằm bẹp dí thảm hại.
Đến một lúc, tuyệt vọng cũng nở hoa.
Nhỏ bé mà kiên cường. Dung dị mà cuốn hút. Gần gũi mà đầy tự do.
Theo AYPB
Edu2Review - Cộng đồng đánh giá giáo dục hàng đầu Việt Nam